It's time to MOVE ON
Thay vì trước đây tôi hay than vãn sao cuộc đời lại đối xử bất công với tôi như vậy thì bây giờ tôi lại thấy mình may mắn. Bên cạnh tôi giờ không còn là những khoảng không gian trống rỗng và suy nghĩ miên man không bao giờ hết. Tôi thấy mình buồn cô đơn và hơn hết là cảm giác tự trách mình. Cuộc đời đấy, cũng phải xua đi dăm ba cái buồn sầu rồi để vấp ngã và tĩnh táo. Cũng chính mấy cái vấp ngã đó mà tôi hiểu, giá trị của cuộc sống được trao trả lại chính xác những gì mà chúng ta đã làm.
Tôi , đã từng trách mình rất nhiều nhưng giờ nghĩ lại chính xác lỗi của bản thân là để cho mình chịu đừng và mọi thứ cứ mãi dồn nén. CHẳng hiểu vì gì mà giờ tôi lại có cảm giác nhẹ nhõm như vậy, vì không ai sống thay tôi cũng chẳng ai thay tôi chịu đựng và trải qua những thứ mà mình đã từng đi qua đó. Trong mắt tôi kí ức là thứ gì đó vô tri vô giác đượm buồn nhưng giờ tôi có hẳn hơn 2/3 cuộc đời để vui vẻ. Chỉ vì tôi, sống trong chịu đựng đè nén quá lâu mà nghĩ bản thân mình đang rất mạnh mẽ. Ừm, tôi là cô gái mạnh mẽ đấy, cho nên nhìn cuộc sống này tôi vẫn yếu lòng.
Tôi thấy mình may mắn bởi những người xung quanh, những người mà trong lúc buồn nhất cô đơn nhất chỉ cần tôi ẩn mình trong một góc khuất là họ đều có mặt. Họ lôi tôi ra, kéo tôi với niềm vui và những cầu chuyện dài bất tận. Đó là những người anh người bạn người chị người em mà có lẽ trong thời gian qua tôi không thể nói hết lời cảm ơn với họ. Cũng chính cuộc đời này tạo duyên cớ, cũng chính vì tôi cố gắng để bước đi tiếp cho nên cần những con người như vậy giúp sức.
Tôi là ai trên cuộc đời này. Tôi mạnh mẽ và bản lĩnh cho tới khi tôi biết trân trọng bản thân, trân trọng mỗi giây phút trôi qua, những niềm vui và cả những khoảnh khắc. Cô đơn không có nghĩa là phải đi một mình không có một người riêng để yêu thương, tôi không cô đơn vì tôi có mọi người, khi chưa kịp khóc thì họ đã giúp tôi lau khô, Mọi thứ giờ thật nhẹ nhàng.
Tôi tự hỏi những chiếc lá kia khi gieo mình xuống phải chăng có tựa buồn vì phải lìa cành. Nhưng lá kia có gió nâng đỡ, đặt xuống mặt đất thật nhẹ nhàng, gục đầu vào lòng đất mẹ để chờ được tái sinh thêm lần nữa. Thả mình vào những miên man vào thơ ơ lạnh nhạt quá khứ sao không buông mình vào những suy nghĩ hạnh phúc hiện tại mà với theo những tương lai xa xăm kia còn chưa đến.
Hà Nội vào thu, se lạnh , phải chăng gió đầu mùa cho nên tâm hồn cũng trở nên nhẹ dịu. Đung đưa..