Home / VĂN MẪU THPT / Văn mẫu lớp 10 / Một thoáng bến quê

Một thoáng bến quê

Quê hương tôi có con sông xanh biếc

Nước gương trong soi tóc những hàng tre

Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè

Tỏa nắng xuống dòng sông lấp loáng

Quê hương bước ra từ câu thơ thì cũng chẳng thể lột tả hết vẻ đẹp thân thương bình dị và khắc khoải tới xao lòng. Yêu quê hương không chỉ đi xa mới nhớ mà ngay cả ở gần cũng thấy nhớ, muốn thâu trọn mọi thứ trong tim, muốn gói ghém lại kỉ niệm tuổi thơ trong kí ức, muốn lưu lại những câu chuyện cổ tích của bà của mẹ trong những câu hát trang sách và những câu chuyện. Quê hương của tôi gắn liền với ruộng đồng da diết, những nương ngô ruộng khoai những bãi mía trùng điệp. Vẻ đẹp cảu quê hương đâu thể dùng một hai từ để diễn tả hết, có viết hàng nghìn trang sách thì cũng chỉ mới thấy được hình hài chưa chưa thấy được hồn quê đậm đà.

Một thoáng bến quê

Quê hương tôi tuyệt đẹp với dải lúa trù phú như tấm lụa đào, con sông xanh biếc vắt vẻo uốn lượn. Mùa mưa về, nước bỗng chốc hóa đỏ phù sa mang dáng dấp của ùn ùn dữ dội. Những ngọn đồi thoai thoải xanh mướt tạo nên điểm nhấn không thể nào đặc trưng hơn. Chúng tôi sinh ra tại một quê nghèo trung du miền trung, mưa thối đất nắng nẻ đầu, cuộc sống vẫn cứ êm đềm trôi qua với bao nhiêu điều tuyệt đẹp. Nửa đồng bằng nửa miền núi nhưng khung cảnh của quê tôi lại đậm đà của một mảnh đất thân thương địa linh nhân kiệt.

Loading...

Quê tôi cũng có nhiều đền đài miếu mạo, mỗi khi nhớ tới những câu chuyện của ông bà tôi lại muốn bước chân tới du ngoạn và ngồi nghĩ lại những câu chuyện xưa cũ xảy ra trên chính mảnh đất của quê hương mình. Hàng cây bạch đàn và những cây cổ thụ khác cũng vươn mình trong gió vi vu rối rít kể cho nhau nghe những câu chuyện của cuộc đời. CÓ khi tuổi đời người còn ít hơn tuổi bọn chúng, may thay những chứng nhân ấy, ngày một già cỗi nhưng vẫn dẻo dai trước sương gió.

một thoáng bến quê

Tôi là con người hoài cổ, cuộc sống êm đềm và những điều tươi đẹp luôn khiến bản thân tôi trăn trở. Tôi thấy một nỗi buồn man mác và một cảm xúc khiến cho mình bùi ngùi. Đôi lúc đứng giữa những con đường xa lạ tấp nập nơi đô thị, ngửi trong gió có mùi cháy của tro bếp của củi than của lá cây của rơm rạ khi mùa về. Ôi chao tuổi thơ tôi, những buổi trưa hè những êm đẹp những con người giờ chỉ còn là cát bụi. Tôi quay sang hỏi người bên cạnh có ngửi được mùi" quê hương" như tôi không, tôi lạc lõng khi họ chỉ cười và hỏi đùa lại, mùi quê hương là gì. 

Tôi đã hiểu những gì đã trở thành máu thịt à khắc cốt ghi tâm thì khó mà dứt ra được. Quê hương không có hình hài nhưng nó lại là một phần máu thịt trong tôi, của năm tháng tuổi thơ và thanh xuân tươi đẹp.

Loading...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *