Home / VĂN MẪU THPT / Văn mẫu lớp 12 / Suy nghĩ của em về tuổi hai mươi

Suy nghĩ của em về tuổi hai mươi

Suy nghĩ của em về tuổi hai mươi

Bài làm

Tuổi hai mươi của chúng ta chỉ đến một lần, nó không giống như mặt trời lên rồi lại lặn mà nó như bông hoa chỉ khoe sắc một lần trong đời. Vì vậy bạn hãy chân trọng tuổi hai mươi, nó chỉ đến một lần trong đời, đừng để sau này mình phải tiếc nuôi, phải dằn vặt vì thời gian đâu có quay trở lại.Để thanh xuân thêm xanh, chúng ta hãy chọn cho mình một ước mơ, một lí tưởng sống và điều quan trọng là phấn đấu để đạt được mục tiêu đó. Chúng ta hãy sống thật ý nghĩa với “tuổi hai mươi”.

Khi nhắc đến tuổi hai mươi tôi lại nhớ đến "Vội vàng' của Xuân Diệu:

"Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, 
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, 
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. "

Qua những vần thơ này tôi nhận ra rằng mỗi phút giây qua đi sẽ không bao giờ trở lại, tuổi trẻ cũng chỉ đến một lần. Vì vậy chúng ta hãy chân trọng thời gian, chân trọng tuổi trẻ, tuổi trẻ như một con mưa rào mưa đến bất chợt và cũng tạnh rất nhanh. Tại sao tôi lại nói về tuổi hai mươi, vì đây là con số đánh dấu rất nhiều thứ trong cuộc đời của mỗi con người. 

14564609440401456460944016

Suy nghĩ của em về tuổi hai mươi

Người ta thường đùa rằng khi tôi bước sang tuổi 20 nghĩa là tôi đã chẳng còn trẻ con gì nữa. Người ta thường khẳng định rằng tuổi 20 là cột mốc đánh dấu cho bước ngoặt mới của cuộc đời. Đúng tôi không còn trẻ con, nhưng tôi cũng không phải là người lớn, tôi giống như những quả non trên cành chờ ngày chín, nếu hái sớm quá thì quả sẽ không ngon.  Tuổi hai mươi tôi bắt đầu thay đổi, tôi biết yêu, biết thương một người, biết dành sự quan tâm không chỉ cho riêng mình.Tuổi 20 tôi bắt đầu chập chững bước vào cuộc sống mới, cuộc sống của sự tự lập, cuộc sống của việc phải làm quen với những cánh cửa khác cánh cửa gia đình. Dù sao đi nữa, tuổi hai mươi vẫn luôn là khoảng thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ. Với tôi tuổi hai mươi đủ để tự khẳng định bản thân, đủ để hài lòng và đủ để hiểu qua một lần là hết nhưng dư âm còn mãi.

Tuổi hai mươi ta bắt đầu phải xa gia đình để sống một cuộc sống mới, cảm xúc cua người ta thật hỗ độn. Con người ta càng trưởng thành càng muốn về bên gia đình tôi còn nhớ năm tôi lên ba tuổi là khi tôi học mẫu giáo tôi không muốn xa mẹ, năm tôi lên 6 tuổi tôi bắt đầu vào lớp 1 tôi cũng không muốn xa mẹ, khi tôi 11 tuổi bắt đầu vào cấp hai tôi đã bắt đầu không thích mẹ, tôi đã biết cãi mẹ để bảo vệ cho ý kiến của mình. Khi tôi 15 tuổi tôi sắp sửa vào cấp ba tôi bắt đầu thích đi học hơn không thích ở nhà với mẹ, khi tôi 18 tuổi tôi bắt muốn xa mẹ, để khỏi phải nghe mẹ cằn nhằn. Nhưng khi tôi 20 tuổi tôi lại muốn trở về với mẹ, vì tôi thấy cuộc đời này trông chênh, không giống như những gì tôi nghĩ. Hai mươi tuổi, tôi không còn là cái tuổi trẻ con nhõng nhẽo bên ba mẹ, tôi cũng chưa hẳn là cái tuổi để “ép” trưởng thành chín non. Tôi thực sự trông chênh khi đứng giữa cuộc đời. Tôi giống như một chiếc thuyền mới rời bến ra biển, đã gặp những cơn gió nếu tôi không vững thì tôi sẽ bị lật đổ bởi những con gió ngoài khơi kia. Nhưng tôi không thể nhụt trí mà sợ vấp ngã, tôi phải mạnh dạn đứng lên để vượt qua giông bão.

Loading...

Tuổi hai mươi đó lại là quãng đời đẹp nhất, tràn đầy sức sống nhất. Quãng đời mà tạo hoá đã trao tặng chọ mỗi chúng ta với mong muốn chúng ta hãy sống thật ý nghĩa trong từng giây, từng phút. Nhưng món quà ấy không phải là món quà vô hạn mà là món quà có hạn, nó đến rồi đi rất nhanh chóng. Có những người rất chân trọng tuổi hai mươi, họ coi trọng từng giây, từng phút cố gắng hết mình. Nhưng có những người họ lại chôn vùi chính tuổi thanh xuân của mình, họ mải mê chạy theo những cuộc vui, họ chạy đua với những quán rượu, chạy đua với bar, với thuốc lắc, với sisa mà họ quên đi tuổi trẻ của mình đang qua. Đã có không ít trường hợp mới hai mươi tuổi mà đã ngồi từ vì giết người, vì cướp tài sản, vì buôn ma túy, vì hiếp dâm.. họ chôn vùi tuổi trẻ của họ ở trong bốn bức tường. Để rồi chính họ là người chịu trách nhiệm về cuộc đời họ, họ lại ngồi cả đời tiếc nuối về tuổi thanh xuân của mình. 

Tuổi hai mươi, đã không ít lần tôi khiến mẹ phải khóc, ba phải buồn lòng. Ba mẹ tôi có quá nhiều thứ phải lo lắng, nhưng tôi không hiểu hết được điều đó đôi khi tôi chỉ biết sống ích kỷ cho riêng tôi tôi không nghĩ đến ba mẹ mình, người đã dành cả cuộc đời cho tôi. Hai mươi tuổi, là một sinh viên, tôi chưa tự lập được nên tôi vẫn xin tiền mẹ hàng tháng. Đôi khi tôi tiêu những đồng tiền xương máu ấy một cách vô thức, để rồi tôi suy ngẫm lại mình làm thế đã đúng chưa. Tôi cảm thấy mình còn biết suy nghĩ, bởi vì tôi còn biết mình làm thế là sai? Có những người vô tư tiêu tiền của bố mẹ mà không suy nghĩ mình đang cướp sức lao động của bố mẹ. Tôi mong rằng bạn hãy suy nghĩ trước khi hành động đừng để tay nhanh hơn não

hqdefault-1

Suy nghĩ của em về tuổi hai mươi

Dù tuổi hai mươi nhưng tôi cũng phải khâm phục nhiều bạn, có người đã làm chủ của một shop quần áo, có người đã vượt lên số phận để thành công ở tuổi hai mươi. Họ thật xứng đáng để ta tự hào, để ta học tập. Để không phải thốt lên những lời tiếc nuối ấy, theo tôi, điều quan trọng nhất là hạn phải chuẩn bị cho mình một hành trang sống bao gồm ước mơ, nghị lực và bản lĩnh sống. 

Tuổi 20 của tôi, là cái tuổi đẹp nhất đời người, Tôi sẽ vẫn ước mơ, và theo đuổi ước mơ đến cùng. Khi tôi muốn gục ngã tôi sẽ tìm động lực để mình đứng lên. Tuổi hai mươi, người chiến thắng không bao giờ bỏ cuộc. Tôi không nghĩ tôi hoàn hảo, nhưng tôi cũng sẽ cố gắng để hoàn hảo, tôi không nghĩ cuộc sống màu hồng, nhưng tôi sẽ xua tan đi màu đen của cuộc sống. Đôi khi tôi cho phép bản thân mình lười một chút, cẩu thả một chút, thờ ơ một chút nhưng không được sợ hãi vì bất kỳ điều gì.Cuộc sống này rối ren thật đấy, nhưng tôi lại thích sự rối ren của nó, vì có như thế tôi mới có thể cứng rắn hơn. Nhưng tuổi 20 của tôi, không cần phải quá lớn lao và vĩ đại. Tôi sống theo lý trí, yêu bằng con tim, và hành động theo bản năng. 

Loading...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *